Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -达咩达咩-
Đông Lăng trong đầu gào thét: 【 Phải chi nó sớm trước một giây! Sớm trước một giây tôi cũng sẽ không thành như này! Nó có phải là cố ý đối nghịch với tôi không?】

Cảm thấy kí chủ phẫn nộ, 021 liền tận tình khuyên bảo: 【 Kí chủ tỉnh táo lại, nó không có trí tuệ cũng không có ý thức, không cần tức giận với nó làm gì, nếu còn do dự nhiệm vụ sẽ bị vô hiệu, đây chính là 2% đó!】

Nếu như 021 có thực thể, hiện tại nhất định là sẽ ngồi dưới đất ôm đùi Đông Lăng để nàng suy nghĩ lại một chút, không nên xúc động.

Đông Lăng còn có thể làm gì được chứ, dù sao đây cũng là 2%, không phải 0.2%, hiện tại làm nhiều một chút, về sau liền có thể bỏ bớt việc, tiến độ cốt truyện càng nhiều thế giới tuyến càng ổn định.

Đông Lăng trong lòng hít sâu một hơi, duy trì vẻ mặt thành khẩn, từ bên kia bàn bước qua, trong đầu gọi 021, để nó cho lời thoại.

【 Tôi muốn bảo vệ sự trong sạch của em, để em ở trong giới này không bị vấy bẩn, lúc trước tôi đã nói qua, hiện tại vẫn như thế.】

Đông Lăng cố gắng suy nghĩ, cái đó căn bản không hợp với tình cảnh hiện tại, nhưng cũng không phải  không có sơ hở, lúc trước nàng còn chưa nói hết câu đầu tiên, hệ thống vẫn phán định nàng thành công đó thôi.

Ánh mắt Tống Minh Chỉ đảo quang người Đông Lăng, lúc nhìn thấy Đông Lăng tới gần, thấy chân đối phương không vững mà sắp té, cô liền đỡ nàng.

"Cảm ơn."
Đông Lăng bộ dáng giống như gặp nguy hiểm, tay thuận thế ôm lấy eo Tống Minh Chỉ.

Nàng đương nhiên là giả vờ, không thì làm sao mới có thể tự nhiên mà sờ eo Tống Minh Chỉ được? Ở phương diện này nàng đương nhiên kinh nghiệm đầy người, lúc trước khi dự dạ hội được người ta mời nhảy, nhưng không muốn đồng ý nên liền sẽ làm giống như vầy rồi làm bộ bị trẹo chân, đây là kĩ năng từ trên mặt đất mà luyện thành.

"Vừa nãy em đều là nghiêm túc, cho chị điều kiện hào phóng như thế cũng là để làm chị yên tâm, em biết ở trong giới này rất loạn, cho nên em muốn bảo vệ chị, để chị không bị mấy thứ dơ bẩn trong đó làm vấy bẩn, câu nói này xem như là lời hứa của em, bất luận như nào, đều vẫn sẽ như cũ."

【 Nhiệm vụ hoàn thành, tiến độ cốt truyện: 4%.】

Thanh âm này như thế nào lại vừa đẹp vùa vui, đến mức làm ý cười trên mặt Đông Lăng đều giãn ra.

Tống Minh Chỉ nghe Đông Lăng nói, tầm mắt dời xuống nhìn tay Đông Lăng đang ôm lấy eo mình, đối với câu nói ' Em thật sự không có ý xấu ' vừa nãy của Đông Lăng đánh ra một cái dấu hỏi to trong đầu.

Cô càng phát ra hiếu kì, muốn biết xem Đông Lăng đến cùng là muốn làm cái gì, vì cái gì giữa trạng thái và hành vi của nàng lại có chút chút mâu thuẫn, về phần cảm giác mâu thuẫn đó là đến từ đâu, Tống Minh Chỉ cũng không rõ.

Nhìn thấy vẻ mặt Tống Minh Chỉ giống như hiện lên mấy chữ ' Đây còn không phải quy tắc ngầm sao ', Đông Lăng mới chú ý đến tay mình, vội vàng rút tay ra, liên tục nói xin lỗi.

Khuôn mặt của nàng hiện lên một tia xấu hổ, tựa hồ rất xấu hổ, nhưng kỳ thật sự đỏ mặt đã bị Đông Lăng đè xuống rất nhiều, nhiều lắm là xen lẫn sự tức giận đối với nhiệm vụ hệ thống.

Khoan hãy nói, eo Tống Minh Chỉ thật nhỏ.

"Hi vọng Tống tiểu thư chị đừng thấy lạ, bọn em làm nghệ thuật khi nhìn thấy những thứ tốt đẹp đều rất nhiệt tình."

Đông Lăng sửa sang mái tóc bị rối, khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hy vọng Văn Hàn ở trong truyện đừng có làm thêm cử chỉ gì thân mật nữa, hôm nay nàng thật sự đã chịu hết nổi rồi.

Tống Minh Chỉ có chút hiếu kỳ hỏi: "Em học nghệ thuật sao?"

"Có, em học đàn violon cũng phát hành ca khúc, hơn nữa em cũng có hứng thú với những cái khác."

Nói tới thứ mình thích, cơ thể Đông Lăng tự nhiên thả lỏng, nàng thuận thế đi theo chủ đề hỏi: "Tống tiểu thư chị đây, trước kia đã từng biểu diễn chuyên nghiệp chưa?"

Đông Lăng đối với quá khứ của Tống Minh Chỉ cũng không hiểu rõ, ở phần đầu kịch bản cũng không đề cập đến, phần sau nàng lại không thể mở khóa, kỳ thật nàng vẫn có chút hoang mang, nếu như Tống Minh Chỉ là xuất thân chính quy, dựa theo tướng mạo và khí chất của cô, hẳn là sớm đã bị ngành giải trí phát hiện ra mới đúng, vì cái gì vẫn còn là diễn viên nhỏ vô danh chứ?

Nàng cũng có lén lút tìm người hỏi thăm qua, nhưng lại tra không được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tống Minh Chỉ hết, cô không có diễn qua nhân vật nào, so với Canh Nặc còn kín hơn, tựa như trong giới giải trí không có người nào như vậy.

Đối với vấn đề này, nàng cũng đã từng cùng 021 thương lượng qua, cho ra kết quả là bởi vì nam chủ rớt mạng hai tháng, cốt truyện không thể tiến triển, cho nên nữ chủ cũng chậm chạp không có xuất hiện trong giới giải trí.

"Không, tôi là chuyên ngành tài chính, chỉ là đột nhiên cảm thấy hứng thú với diễn kịch."
Tống Minh Chỉ cong mắt, Đông Lăng nếu muốn nâng cô, vậy nếu cô nói mình không muốn tiến vào giới giải trí, hẳn là người này sẽ rất thất vọng.

Tống Minh Chỉ cũng không phải là người cho người khác hi vọng rồi dập tắt nó, đương nhiên ngoại trừ đối thủ cạnh tranh, cô vốn là định ẩn nấp một thời gian, cho nên cô mới đi vào giới giải trí, cũng coi như không có lừa gạt đối phương.

"Thì ra là như vậy, thế hợp đồng này......"
Đông Lăng hiểu rõ, nhìn về bản hợp đồng trên bàn, ý vị tràn đầy ám chỉ.

"Đương nhiên, bây giờ ký sao?"
Tống Minh Chỉ lúc vừa mới nhìn thấy hợp đồng đều đã nhìn kỹ một lần, bên trong cũng không bẫy gì hết.

Đông Lăng mười phần nhảy cẫng: "Nếu như có thể thì thật tốt."

021: 【 A a a a a nha đầu cô quá tuyệt, hiệu suất của cũng quá cao, lúc này mới chỉ có ba ngày a, cô quá lợi hại!】

021 bỗng nhiên có một suy nghĩ táo bạo, cần gì nam chủ nữa, kêu nữ phối hoàn thành kết cục là được rồi!

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng nó, dù sao thì nó vẫn còn đang chờ tổng bộ bên kia mau nhanh chóng liên lạc với nó.

Lúc ký hợp đồng, Tống Minh Chỉ đặc biệt chú ý đến bên A. Đây giống như chỉ là thỏa thuận cá nhân của Đông Lăng với cô, không có liên quan gì đến công ty hết, nhưng cô cũng không nói gì hết mà ký vào giấy.

【 Nhiệm vụ ký kết hợp đồng kinh doanh hoàn thành, tiến độ cốt truyện 24%.】

Đông Lăng căn bản không khống chế nổi nét mặt của mình, giống như đã nghe thấy được thứ gì đó rất tuyệt vời!

Có hai bản hợp đồng, Tống Minh Chỉ cầm bản của mình lên, cô nhìn vẻ mặt vui vẻ của Đông Lăng, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giương lên.

Sự tình tựa hồ sẽ phát triển theo hướng thú vị, cô ngược lại càng thêm tò mò Đông Lăng rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Đông Lăng sẽ làm cái gì? Nàng đương nhiên là vội vàng tìm người đại diện, tìm kiếm kịch bản tốt để nâng người ta.

Lúc không có nhiệm vụ hệ thống, nàng đương nhiên là người đứng đắn.

Sau khi mời Tống Minh Chỉ ở lại ăn cơm trưa, Đông Lăng để cô về nghỉ ngơi thật tốt, sau đó công ty sẽ cung cấp cho cô một nơi ở riêng để sinh hoạt hàng ngày, cũng sẽ sớm sắp xếp cho cô người đại diện cùng trợ lý, cô cũng có thể tự mình lựa chọn kịch bản.

Tống Minh Chỉ cũng không có nhiều lời, về nhà tìm giáo viên diễn xuất để học bù, cô cũng không muốn quá thô thiển trên trường quay, điều này sẽ trái ngược với tính cách theo đuổi ước mơ vào giới giải trí của cô.

Đông Lăng tạm thời không có ý nghĩ muốn nhanh chóng mở rộng công ty, nàng tìm được hai người đại diện, một nam một nữ, trình độ không tính là hàng đầu nhưng cũng là có kinh nghiệm lãnh đạo, để bọn họ một người phụ trách Tống Minh Chỉ, một người phụ trách Canh Nặc, thuận tiện cũng kiêm chức đi tìm kiếm hạt giống tốt.

Sở dĩ Đông Lăng không có trực tiếp kiếm người đại diện hàng đầu, nàng cũng có cân nhắc qua một chút, muốn người đại diện tốt thì phải có tiếng nói nhiều hơn, nhưng mà Đông Lăng đôi khi vẫn có nhiệm vụ, cho nên nàng hy vọng phải vừa phải một chút, chọn người đại diện có năng lực nghiệp vụ ổn định là được rồi.

Nữ quản lý phụ trách Tống Minh Chỉ tên là Tả Chân, sau khi cùng Tống Minh Chỉ tiếp xúc, liền không ngừng tìm đến Đông Lăng, trình bày ra kế hoạch nghề nghiệp liên quan tới Tống Minh Chỉ của mình.

Tả Chân nhìn tờ giấy A4 trong tay, nói: "Đông tổng, đề nghị của tôi là hướng phía màn ảnh lớn mà phát triển, dù sao mặt của cô ấy rất thích hợp, điểm này tôi cùng Minh Chỉ đều có chung suy nghĩ, về phần hình tượng nhân vật của cô ấy......"

"Khoan đã, cô vừa gọi cô ấy là...... Minh Chỉ?"
Đông Lăng nhịn không được đánh gãy, mặc dù nàng biết mình lực chú ý của nàng có chút lệch, nhưng là khi nàng gọi Tống Minh Chỉ cũng vẫn chỉ dám gọi cô là Tống tiểu thư!

Tả Chân sững sờ, cẩn thận nói: "Bởi vì chúng tôi là quan hệ hợp tác, cho nên mới xưng hô như vậy, nếu như gọi Tống tiểu thư sẽ có chút lạnh nhạt cùng kỳ quái, tôi trước đó đều gọi nghệ sĩ là bảo bối cùng thân ái, chỉ là với Tống tiểu thư lại không mở miệng được......"

Gọi Tiểu Tống càng không thể, tuy rằng Tả Chân lớn hơn Tống Minh Chỉ, nhưng là khi ánh mắt Tống Minh Chỉ quét qua, cô lại không dám mở miệng.

"Tốt, cô nói tiếp đi, phương diện hình tượng nhân vật có vấn đề gì không?"
Đông Lăng cũng có chút khó có thể tưởng tượng hình ảnh đó, nàng nhìn hình tượng nhân vật ngự tỷ lãnh khốc trên giấy, cảm thấy không phải rất thỏa đáng, Tống Minh Chỉ kỳ thật không phải lạnh, chỉ là ưu nhã, nhưng loại ưu nhã kia rất có khoảng cách, khoảng cách để cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Hơn nữa người này lại còn giở trò xấu, Đông Lăng cũng không có quên lúc trước khi nàng ép cô vào tường, đối phương đã đáp lại là ' Được ', cùng với đôi môi sắp dán lại, trong mắt còn còn có ý cười tươi rói giống như ngọn lửa cháy lên trong đêm, cực kỳ chói lóa.

"Lúc đầu tôi nghĩ nên thiết lập một chút tương phản nhỏ, tỉ như lãnh khốc ngự tỷ kỳ thật rất thích đồ chơi mềm mềm đáng yêu, sự tương phản này đa số người hâm mộ đều rất thích, nhưng là bị Tống tiểu thư bác bỏ, kỳ thật tôi cũng có cảm giác Tống tiểu thư không thích mấy thứ có lông gì đó bởi vì bên trong nhà cô ấy màu sắc tương đối lãnh đạm......"

"Khoan đã, cô đi nhà cô ấy?"
Đông Lăng lại lần nữa nhịn không được mà đánh gãy, nàng chỉ là để Tả Chân cùng Tống Minh Chỉ tiếp xúc nhận biết nhau một chút, để Tống Minh Chỉ nói cho cô ấy khuynh hướng muốn phát triển trong ngành, nhưng là làm sao cô ấy liền đi nhà Tống Minh Chỉ rồi?

Nàng đều chưa từng đi! Nàng thậm chí còn không biết nhà cô ở đâu!

Tả Chân nhìn lão bản mới, có chút bối rối nói: "Tống tiểu thư mời tôi đến."

"Úc, cô tiếp tục đi."
Đông Lăng u oán, nàng còn chưa được cô mời đi.

Nàng lại một lần nữa hướng phía 021 khóc lóc kể lể: 【 A, tôi giống như làm chó liếm, hay là bởi vì loại người gian lân như tôi không thể có kết quả như thế.】

021 khẽ vuốt đầu chó của nàng, an ủi nói: 【 Không sao hết, tốt xấu gì cô cũng đã ép cô ấy vào tường, cũng ôm eo cô ấy luôn rồi, không tính làm mất mặt hình tượng bá tổng của chúng ta.】

Đông Lăng im lặng: 【 Cậu nói tôi giống như đồ biến thái.】

021 không đồng ý nói: 【 Nha đầu, nói chuyện yêu đương sao có thể là biến thái được!】

Đông Lăng: 【 Yêu ai chứ! đừng có nói nhảm, tôi đang nói chuyện với cậu đó!】

021 qua loa nói: 【 Vâng vâng vâng, cô nói không phải thì là không phải.】

Đông Lăng hai mắt vô thần nghe người đại diện nói quy hoạch nghề nghiệp của Tống Minh Chỉ, trong đầu tưởng tượng bộ dáng bản thân đem 021 băm thành tám miếng.

"Ngoại hình và khí chất của Tống tiểu thư rất tốt, tôi cảm thấy rất hợp với hình tượng nữ hai trong phim điện ảnh mới của Lưu đạo, tôi có thể tranh thủ một chút."

Tả Chân đem tư liệu bày ra, Đông Lăng sau khi xem xong thì gật đầu.

"Cô trước mắt đi tiếp xúc thử xem, nếu như bên kia không chịu cho cơ hội tôi lại đi tiếp xúc."

Lưu đạo là một trong những đạo diễn phim thương mại có danh tiếng tốt trong ngành, doanh thu của bộ phim trước đó do ông làm thu về hơn 4 tỷ, cho nên bộ phim mới này cũng được rất nhiều người kì vọng. Việc tranh đoạt vai diễn cũng rất khốc liệt, một khi thành công, Tống Minh Chỉ nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.

Không biết vì cái gì, trong lòng Đông Lăng bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, một giây sau, âm thanh điện tử quen thuộc từ hệ thống nhiệm vụ vang lên trong đầu.

【 Là nhà đầu tư chính vì nữ chủ đập một bộ phim, sau khi hoàn thành tiến độ nhiệm vụ +5%.】

Đông Lăng biểu tình có chút đờ đẫn hỏi: "Bộ phim này của Lưu đạo trước mắt có bao nhiêu đầu tư? Phần đầu tư lớn nhất là bao nhiêu ?"

Tả Chân suy nghĩ một chút rồi nói: "Căn cứ vào một chút tin tức trong ngành, bộ điện ảnh này có khoảng một trăm triệu, chủ đầu tư là Huy Đằng, nữ chính cũng đã định, theo ước tính khoảng đầu tư cũng trên dưới 6000 vạn, tôi cũng không chắc chắn."

Đông Lăng che giấu đi sự yếu đuối của mình nói: "Tính toán, không cần tranh thủ, giúp tôi chú ý một số kịch bản tốt đi."

Không có tiền không có tiền không có tiền! Văn Hàn cậu vì cái gì không đem công ty đưa cho tớ đi!

Tả Chân không có hỏi lão bản có dự định gì, nhẹ gật đầu rời khỏi văn phòng, Đông Lăng ở tại chỗ đếm tài sản của mình, có chút cô đơn.

Lúc này điện thoại vang lên, thanh âm đặc sắc của Trần Thương Thương từ điện thoại truyền ra.

"Lăng lăng ra uống rượu, Đổng Nặc lại thất tình, nhất định phải gọi cậu đến không say không về, mau tới!"

Đông Lăng phản ứng đầu tiên là quan hệ của Đổng Nặc cũng rất rộng, có thể kéo đầu tư, thế là nàng lập tức đi đến.

Về phần Đổng Nặc thất tình, một tháng ba mươi ngày, người này liền có thể thất tình mười lần, chuyện này cũng không phải hiếm lạ gì.

Thời điểm Đông Lăng đến, Đổng Nặc đã uống, nhìn thấy Đông Lăng liền ôm chén rượu khóc lóc, tình huống này liền biết là không thể nói chuyện chính gì được, Đông Lăng dự định cùng người bạn này uống đủ rồi ngày mai lại nói.

Tửu lượng Đông Lăng chỉ ở mức trung bình, rất nhanh liền gục, Đổng Nặc hét lên: "Vì cái gì anh ta chỉ thích tiền của tớ, mà không phải thích tớ chứ! Chị đây có chỗ nào không tốt sao!"

Đông Lăng toàn thân đầy mùi rượu, lầm bầm: "Đúng vậy a đúng vậy a, vì cái gì không mời tớ đến nhà cô ấy chứ, tớ đã là lão bản, cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi a."

Đổng Nặc oán giận: "Chính là, tớ cũng là hơn hai mươi bốn tuổi rồi, còn không nguyện ý cùng tớ ngủ, tớ cũng chỉ mong anh ta nể mặt tớ mà ngủ với tớ thôi mà?"

Đông Lăng đồng ý nói: "Là uống có chút lên mặt, chẳng lẽ là bởi vì chúng ta chỉ mới nhận biết được ba ngày, cho nên mới có chút lạnh nhạt cùng xấu hổ sao, đó là chuyện bình thường nhưng tớ lại để ý cái gì chứ?"

Đổng Nặc mất hứng nói: "Nhận biết ba ngày thì làm sao, ba ngày liền không thể ngủ, ba ngày liền không thể vừa gặp liền yêu sao, gặp đúng người chính là thiên lôi câu địa hỏa không phải sao, đều tùy vào mắt cậu nhìn người."

Đông Lăng ngã lệch ở trên ghế sô pha, con mắt say lờ đờ mông lung thở dài;"Diễn viên...... Cô ấy nhất định là một diễn viên tốt, thế nhưng là làm sao bây giờ tớ lại không có tiền......"

Đổng Nặc từ trong ví lấy ra mấy cái thẻ ngân hàng: "Tiền không là gì, chị đây có rất nhiều, đều cho cưng!"

Ở bên cạnh, Trần Thương Thương cùng Đường Thiến Thiến đã uống đến say khướt,

Đường Thiến Thiến phí sức suy nghĩ: "Giống như là...... Đi ngủ gì đó?"

Trần Thương Thương gục gục đầu: "Úc, đến giờ rồi, nên đi ngủ."

Đông Lăng uống đến đầu đều choáng, nhớ lại lúc vừa về nước trong nhà luôn có gác cổng, sốt ruột nghĩ về nhà sợ bị cha mẹ thuyết giáo, thế là nàng mở to hai mắt tìm số liên hệ gần nhất là anh hai trên di động, thành công nhìn thấy được hai chữ ' anh hai ' trên màn hình.

Nàng bấm gọi, đưa di động áp ở bên tai chờ được kết nối.

021 cố gắng gào thét: 【 Nha đầu! Tay cô run lên mà bấm gọi sai người rồi! Cô bấm lộn người thứ hai, là người thứ nhất mới đúng! Cô là đang gọi nữ chủ đó!】

Đông Lăng không nghe rõ, chỉ cảm thấy thật ồn ào.

Điện thoại được kết nối, Đông Lăng mơ mơ màng màng nói: "Ca ca mau tới đón em về nhà."

Tống Minh Chỉ ở đầu bên kia có chút ngoài ý muốn, nhắc nhở: "Nơi này không có ca ca gì hết, chỉ có tỷ tỷ."

Đông Lăng nhớ tới chị họ, thanh âm mềm nhũn nói: "Vậy tỷ tỷ mau tới đón em về nhà."

Thanh âm nàng mềm nhũn giống như hoa tường vi dưới ánh trăng , thông qua dòng điện xuyên qua màng nhĩ, khiến thân thể Tống Minh Chỉ có chút mất tự nhiên mà chớp mắt một cái, phảng phất như bị răng nanh của ma cà rồng cắn vào da thịt, mơ hồ lại khó chịu.


Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lăng: Mọi người trong nhà tin tôi, tôi thật sự không có ý xấu.

Editor có lời muốn nói:

Mọi người đọc xong thì góp ý giúp mình có vài chỗ có lẽ hơi khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro